Chương 179: Nghiên Cứu Di Vật Cổ Đại

Chương 179: Nghiên Cứu Di Vật Cổ Đại

Vương Cường và Aurelia quay đi, tiếp tục chào hỏi và trò chuyện cùng những vị khách khác, ánh mắt của Lucius dõi theo từng bước chân của Aurelia.

Dáng vẻ thướt tha, quyến rũ của cô như thu hút tất cả ánh nhìn xung quanh. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hứng thú pha chút suy tư.

Sau một thoáng, hắn quay sang Laura, giọng nói trầm nhưng có chút ý vị.

"Laura, ngươi có biết tiểu thư Aurelia đã có hôn phối hay bất kỳ mối quan hệ nào chưa?"

Laura thoáng ngạc nhiên bởi câu hỏi bất chợt này, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô trả lời khéo léo, vừa đủ để tôn trọng sự riêng tư của người khác.

"Thưa ngài, theo những gì tôi tìm hiểu, tiểu thư Aurelia chưa có hôn phối nào chính thức. Tuy nhiên…" Cô dừng lại, đôi mắt sắc sảo thoáng lướt qua hai người phía xa, rồi tiếp lời một cách thận trọng.

“Nhìn cách ngài ấy và ngài cố vấn đi cùng nhau, tôi nghĩ khá chắc rằng giữa họ có một mối quan hệ đặc biệt nào đó.”

Lucius mỉm cười nhẹ, không tỏ ra bất ngờ, chỉ gật đầu và giữ im lặng trong giây lát.

Ánh mắt hắn lại dõi theo bóng dáng Vương Cường và Aurelia đang trò chuyện, một lần nữa nhìn thấy sự gần gũi và ăn ý giữa họ. Một tia sáng tinh quái thoáng hiện trong ánh mắt Lucius, nhưng hắn không nói thêm điều gì.

Sau đó, Lucius quay lại bữa tiệc, tiếp tục thưởng thức rượu và mấy món ăn thịnh soạn. Hắn hòa mình vào không khí nhộn nhịp, nhưng trong đầu có vẻ đang đan xen những suy tính mới mẻ.

Grey và Flint ngồi bên bàn tiệc, mắt ánh lên vẻ háo hức khi nếm thử các món hải sản.

Hương vị thơm ngon đậm đà của tôm và cua biển hấp kết hợp cùng nước chấm đặc biệt khiến cả hai phải trầm trồ.

Grey, không thể giấu nổi sự hứng khởi, liền giục Lucius.

“Này, Lucius! Ngươi phải thử món này! Nhớ chấm cùng nước sốt, chua chua ngọt ngọt mặn mặn.Thật sự là tuyệt hảo!”

Bị cuốn hút bởi sự hào hứng của đồng đội, Lucius bước lại gần, để đầu bếp hướng dẫn cách tách vỏ và ăn hải sản.

Đây là lần đầu tiên hắn thử món này, vì ở quê nhà những loại côn trùng nước này thường chỉ dành cho tầng lớp dân đen ăn, hoặc cho gia súc ăn.

Sau khi nếm thử miếng đầu tiên, Lucius không khỏi gật gù.

“Đúng là ngon thật. Thịt mềm, ngọt và tươi đến lạ kỳ. Đúng là xứng đáng với hai chữ tuyệt hảo!”

Thấy vẻ ngạc nhiên của Lucius, đầu bếp bên cạnh vui vẻ giải thích.



“Thưa ngài, để cho quý khách được thưởng thức món ăn trọn vẹn nhất, chúng tôi phải luôn giữ cho hải sản luôn tươi.”

“Hải sản gần bờ thì được giữ sống trong bể nước có dưỡng khí, còn loại từ xa bờ thì bảo quản bằng cách cấp đông. Nhờ vậy mà hải sản luôn giữ được độ tươi mới khi tới bàn ăn.”

“Dạo gần đây, các quỷ dân cũng rất ưa chuộng món này, đặc biệt là cá khô có thể dùng để tích trữ cho mùa đông.”

Lucius gật gù đồng tình, vừa nghe vừa tiếp tục thưởng thức các món ăn khác. Từng món mới đều làm hắn ngạc nhiên.

Nguyên liệu đơn giản mà trước đây hắn chỉ coi là thức ăn bình dân, nhưng qua tay mấy tên đầu bếp này thì trở thành mỹ vị.

Khiến bản thân hắn phải tự hỏi, không lẽ ẩm thực ở cái nơi này còn phát triển hơn ở Vương Quốc bọn họ.

Đặc biệt là Windrider, hắn đã ăn liên tục món khoai tây chiên giòn kể từ lúc bắt đầu bữa tiệc, và không có dấu hiệu dừng lại, điều này khiến Lucius càng thêm tò mò về phong vị độc đáo của vùng đất này.

Trong lúc thưởng thức, Lucius nảy ra ý tưởng về việc học các công thức nấu ăn tại đây rồi mở tiệm ở quê nhà.

Nguyên liệu thì dễ kiếm, cùng giá thành rẻ, chắc chắn sẽ là một nguồn lợi lớn nếu được kinh doanh đúng cách.

Với suy nghĩ đó, Lucius tiến tới một nhân viên bếp, ngỏ lời muốn mua lại công thức, đồng thời hỏi về người đã sáng tạo ra những món ăn độc đáo này.

Người đầu bếp mỉm cười thân thiện, đáp lời.

“Thưa ngài, đa số các công thức này đều đã được đăng tải trên báo chí, nếu ngài quan tâm thì có thể sưu tầm từ đó.”

“Còn về người đã tạo ra các công thức, ngài không cần tìm đâu xa, chắc hẳn ngài đã gặp ngài ấy rồi.”

“Đó chính là ngài cố vấn. Phải nói rằng cả tôi và bếp trưởng đều rất ngưỡng mộ tài năng nấu nướng của ngài ấy.”

Nghe đến đây, Lucius thoáng ngạc nhiên. Không ngờ rằng người tạo ra những công thức tuyệt vời này lại chính là Cố vấn Brian.

Một kẻ sắc sảo cùng có tầm nhìn rộng trong kinh doanh và cai trị, nay lại có thêm biệt tài trong nấu ăn.

Đồng thời hắn cũng khó hiểu, khi nếu là bản thân hắn, thì hắn sẽ giữ kín những công thức này để mở chuỗi nhà hàng, chứ không công khai cho người khác.

Điều này càng làm hắn thấy hứng thú gã cố vấn này.

Ngay lúc này…



Trong phòng thí nghiệm v·ũ k·hí của căn cứ quân sự Sao Rơi, không khí căng thẳng và tập trung bao trùm khi các ma thuật sư và chuyên gia đang miệt mài làm việc.

Căn phòng rộng lớn, ngập tràn ánh sáng từ các quầng sáng ma thuật lơ lửng và các viên đá phát sáng đặt rải rác.

Giữa những dụng cụ phức tạp và các đồ án trải dài, các nhà nghiên cứu đang chăm chú quan sát và ghi chú về một di vật cổ đại thu được từ đột cuộc tập kích thất bại của gia tộc Draekar.

Di vật hình cầu nằm lặng yên trên bàn, phát ra thứ ánh sáng huyền bí mờ nhạt.

Edwin, trưởng phòng nghiên cứu ma thuật, đứng ở trung tâm, quan sát và chỉ dẫn từng chi tiết nhỏ cho các cộng sự.

Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, nhóm các ma thuật sư và kỹ thuật viên cẩn trọng thao tác trên di vật, mong muốn khám phá bí mật tiềm ẩn trong cấu trúc kỳ diệu của nó.

Edwin đứng bên cạnh di vật, ánh mắt chăm chú nói.

"Di vật này chắc chắn có liên kết ma lực cổ xưa, trông như ma lực khởi nguyên mà loài rồng sử dụng. Lyrael, cô nghĩ gì về những kết cấu ma trận xung quanh nó?"

Góc bên phải phòng thí nghiệm là Lyrael, ma trận sư với vóc dáng cao gầy và phong thái điềm tĩnh.

Cô ấy vẫn đang tập trung vào các ký hiệu ma thuật, tay liên tục vẽ lại những sơ đồ và dòng năng lượng phức tạp có trong đó để hiểu cách di vật này ngăn chặn được sự hiện diện ma lực.

Mỗi lần cô di chuyển tay trên không trung, các luồng sáng hiện lên như đáp lại, tạo nên những ma trận bảo vệ phức tạp.

Sau một lúc lâu tập trung, Lyrael trở nên khó chịu nói.

"Nó thật sự quá phức tạp. Dường như có một lớp ma trận nằm sâu bên trong có khả năng tự động kích hoạt, ngăn cách mọi sự xâm nhập từ bên ngoài.”

“Nếu chúng ta tác động vào quá mạnh, tôi e rằng có thể phá vỡ khả năng che giấu tự nhiên của nó. Nhưng có lẽ nếu điều chỉnh tần số dòng chảy năng lượng trong cấu trúc, ta sẽ khuếch đại được hiệu ứng mà không phá hủy nó."

Korin, giả kim thuật sư trung niên với đôi mắt tinh anh, đang xem xét các thuộc tính và thành phần có trong di vật.

Hắn nhíu mày suy nghĩ rồi đưa ra một kế hoạch.

"Nếu di vật này có khả năng tái tạo ma lực mà không phụ thuộc vào nguồn bên ngoài, nó phải có một nguyên liệu đặc biệt tự mang năng lượng.”

“Tôi đang nghĩ đến việc thử phân tích thêm. Chẳng hạn, nếu dùng Bạch Sa Nguyên Thuỷ để tạo ra một dung dịch tiếp xúc, Bạch sa có khả năng truyền dẫn và lưu trữ ma lực hẳn là có thể dùng để tính toán lượng ma lực có trong di vật này."

Ragnar nghe vậy thì gật đầu, đồng tình nói.



"Ý tưởng hay đấy, Korin. Tôi sẽ chuẩn bị các thanh hợp kim bọc ngoài, làm tăng độ bền và khả năng dẫn truyền. Nhưng nếu cấu trúc bên trong quá yếu, chúng ta cũng khó lòng điều chỉnh mà không làm tổn thương di vật."

Ở phía cuối phòng, ngài Alaric Thorne, sư phụ của Vương Cường và là một ma thuật sư bậc 7 đáng kính, đứng yên lặng quan sát tiến trình nghiên cứu.

Hắn chậm rãi di chuyển quanh phòng, thỉnh thoảng đưa ra các chỉ dẫn sâu sắc, nhận xét về các cơ chế phức tạp của di vật.

Sự hiện diện của hắn mang lại sự điềm tĩnh và tự tin cho cả nhóm, như thể tất cả đều tin rằng nếu ngài Thorne tham gia, chắc chắn nghiên cứu sẽ có bước tiến mới.

Lyrael ngước lên từ ma trận của mình.

“Korin, lát nữa rồi ngươi hẳn thử nghiệm. Trước để ta thử thay đổi cấu trúc ma trận trước xem sao.”

Thorne gật đồng ý với Lyrael nói.

“Con bé nói đúng. Cứ từng bước mà tiến hành không cần vội. Chúng ta sẽ thử từng cách một cái đã.”

Trong không khí căng thẳng và tập trung của phòng thí nghiệm, từng lời nói của các thành viên vang lên, tạo nên những cuộc trao đổi sôi nổi nhưng cũng đầy hào hứng.

Mỗi người đều đang theo đuổi những giả thuyết riêng và từng ý tưởng đều có thể góp phần đẩy mạnh tiến trình nghiên cứu.

Varex xen vào, mắt sáng lên với ý tưởng.

"Sẽ ra sao nếu chúng ta có thêm một vài di vật cổ đại. Nếu là cùng một nền văn minh, thì hẳn bọn nó sẽ có điểm chung nào đó.”

“Chúng ta chỉ cần nghiên cứu những điểm đó là có thể nắm bắt được nguyên lý hoạt động của những di vật này rồi."

Thorne mỉm cười, giọng trầm ấm vang lên, làm cả phòng đều lắng lại để nghe.

"Đây quả là một ý kiến không tồi, Varex. Nhưng cái đó phải để lúc khác, trước hết ta cứ thử tìm phương pháp khuếch trưởng khả năng của di vật này cái đã. Bên phía q·uân đ·ội đang cần nó"

Edwin nhíu mày, đồng tình.

"Đúng, không thể vội vàng. Đặc biệt là khi tác dụng của nó có thể là nhân tố quyết định trong cuộc chiến sắp tới.”

“Thưa ngài Alaric, ngài có nghĩ rằng việc kích hoạt hoàn toàn khả năng của nó có thể giúp chúng ta che giấu cả căn cứ này khỏi những con mắt xâm nhập từ Velkerys không?"

Ngài Alarix ngẫm nghĩ, đôi mắt đầy kinh nghiệm nhìn xoáy vào di vật, rồi ông khẽ gật đầu.

"Che giấu cả căn cứ thì có thể khá khó. Nhưng nếu chúng ta thành công, chắc chắn không chỉ là che giấu được một nhóm quân như mấy tên đột kích kia làm, mà khả năng là nó có thể áp dụng cho cả một đội quân di chuyển dưới sự bảo vệ vô hình.”

“Theo ta thấy, vấn đề chỉ là nằm ở năng lượng và khả năng chịu tải của các ma trận trên di vật này.”
thảo luận